Chúng ta đang ở phía trước của Bảo tàng viện Vàng của San José, Costa Rica. Ở đây, bạn sẽ tìm thấy thí dụ về tài nghệ của thổ dân tiền-Columbia, biến kim loại vàng thành tác phẩm nghệ thuật – tác phẩm nghệ thuật vô giá. Với nhiều người, bảo tàng viện này giữ chìa khóa cho tên gọi của quốc gia.
Thật ra, vào năm 1502, trong chuyến du hành thứ 4, Christopher Columbus nhìn thấy bờ biển Atlantic của quốc gia chúng tôi và gọi nó là “Bờ Biển Giàu Có” (Costa Rica). Đối với nhiều người, tên này có được là từ vàng người thổ dân sử dụng. Tuy nhiên, lịch sử đã chứng minh rằng sự giàu có thật của quốc gia không phải từ vàng của họ.
Ở đây tại bảo tàng viện quốc gia, chúng tôi sẽ cho thấy sự giàu có thật của quốc gia. Chúng ta đang ở nơi giải trí của một căn nhà truyền thống thuộc thế kỷ 18. Khiêm tốn, với đồ đạc trang bị quý và chắc. Đồ đạc trang bị giống như người cư ngụ nhà này: đơn giản nhưng kiên cố, nhẵn bóng, bền chắc, (tuổi thọ của người Costa Rica là trong số cao nhất trên thế giới), thực tế, ổn định (nền dân chủ thứ hai lâu đời nhất ở Châu Mỹ), ấm cúng (từ gần 5 triệu cư dân của đất nước này, 1,5 triệu người là người nhập cư, và đại đa số trong đó là người tỵ nạn).